Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

/

Chương 61: Dắt theo con nít

Chương 61: Dắt theo con nít

Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

13.297 chữ

13-02-2023

EDITOR: HTHYYHTH

Sáng ngày hôm sau, bởi vì địa điểm thi lý thuyết bằng lái xe xa hơn rất nhiều so với công ty kĩ thuật cao Lãng Phong, Tiêu Duyệt Vân vốn muốn bắt taxi đi, cơ mà dưới thế công ánh mắt của Phó Lãng, nên vẫn nhờ hắn cho mình quá giang một đoạn.

Cuộc thi lý thuyết hôm nay, Tiêu Duyệt Vân là tốp thi sớm nhất, vì thế y còn phân ra một tiếng của buổi sáng và chiều để luyện xe, buổi trưa không tiện chạy về nhà.

Lẽ nào lại phải để mình Tiêu Nhạc Dương ở nhà sao? Tiêu Duyệt Vân cảm thấy hổ thẹn, Phó Lãng thấy thế, đề nghị để Tiêu Nhạc Dương cùng mình đi làm.

Bơ đẹp ánh mắt kháng cự của Tiêu Nhạc Dương, Tiêu Duyệt Vân nghiêm túc suy xét lời đề nghị này, xấu hổ hỏi: "Có phiền anh làm việc không ạ?"

Phó Lãng liếc nhìn nhóc con bên cạnh, đáp: "Không đâu, công ty có rất nhiều người, chỉ xem nhóc con có sợ hay không mà thôi."

Như cảm nhận được ánh mắt "khinh bỉ" của đối phương, Tiêu Nhạc Dương lập tức thu hồi biểu tình van xin, ưỡn thẳng bộ ngực nhỏ, không vui nói: "Ai sợ chứ!"

Trong lòng Tiêu Duyệt Vân âm thầm cười trộm.

Chạy bộ buổi sáng xong, ăn sáng rồi, ba người cùng nhau ra khỏi nhà, trước tiên đưa Tiêu Duyệt Vân đến trước cửa nơi thi trước.

Tiêu Duyệt Vân xuống xe, Phó Lãng đánh giá cách ăn vận này của y muốn nói lại thôi, trong ánh mắt nghi ngờ của đối phương, mới lần nữa khởi động xe, chở Tiêu Nhạc Dương rời đi.

Nhìn theo chiếc xe hơi màu đen sang trọng đi xa, Tiêu Duyệt Vân âm thầm hy vọng hôm nay hai người họ có thể thuận lợi ở chung, không xảy ra vấn đề gì, có lẽ còn có thể mượn cơ hội này làm dịu đi mối quan hệ khẩn trương gần đây của hai người họ.

Tuy rằng xem hai người họ đấu tới đấu lui khá là thú vị, cơ mà, cuộc sống luôn hài hòa mới tốt á.

Tiêu Duyệt Vân ngơ ngẩn một lúc, sau đó mới xoay người vào tòa nhà, tìm thấy địa điểm báo danh chỉ định, dọc theo đường đi thu được rất nhiều ánh mắt đánh giá của nam nữ thí sinh ở mọi lứa tuổi, ngành nghề, một người sớm đã quen như y, vẫn bình chân như vại.

Đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, Tiêu Duyệt Vân vào phòng thi.

Đối mặt với 100 câu hỏi chỉ thay đổi trình tự đáp án, Tiêu Duyệt Vân sớm đã thuộc nằm lòng, sau khi trả lời xong hết các câu hỏi, còn dò lại một lần nữa, 30 phút đã nộp bài, thành tích có ngay sau đó.

100 điểm, tròn điểm. Lúc cầm lấy bảng thành tích, nụ cười thỏa mãn mang theo chút đắc ý ấy của Tiêu Duyệt Vân khiến cho dì nhân viên nhìn ngu người luôn, trong lòng chỉ nói thầm là nhóc con này lớn lên đẹp trai ghê.

Nơi thi thực hành cách địa điểm thi lý thuyết không xa, Tiêu Duyệt Vân ngựa không ngừng vó đi đến khu vực luyện tập số 2. Còn cách một khoảng thời gian nữa mới tới giờ y hẹn lái xe thử, bèn ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ.

Khoảng thời gian gần đây người luyện lái xe không ít, hôm nay là ngày làm việc (từ thứ 2 tới thứ 7), trừ một ít sinh viên đại học, những người trung niên và cao tuổi hoặc đã về hưu hoặc bán nghỉ hưu ra, phần nhiều là học sinh vừa thi đại học xong, sau khi điền nguyện vọng xong, thừa dịp khoảng thời gian trống trước khi vào đại học này tới luyện xe, tranh thủ lấy được bằng lái trước khi khai giảng.

Khâu Chí là một trong số đó. Là một học sinh khoa học tự nhiên khối 12 xuất sắc của Hoa Phong, TOP 5 bảng xếp hảng hotboy trường, thi đại học hắn phát huy vô cùng hẳn hoi đàng hoàng, điền nguyện vọng vào đại học Dương thành, hiện tại đợi kết quả trúng tuyển, hẳn là cũng tám chín phần mười là đậu.

Khâu Chí có ấn tượng cực sâu với Tiêu Duyệt Vân, quả thực là "khắc cốt ghi tâm". Từ lúc nhập học năm ngoái liền bắt đầu thu hút sự chú ý của thầy cô đàn em lớp dưới, thậm chí trong bảng xếp hạng chocolate lễ tình nhân cũng đè ép hắn đoạt được hạng nhất!

Hạng nhất bản thân hắn tha thiết mơ ước, vậy mà lại bị người khác nẫng tay trên! Việc này quả thật còn làm Khâu Chí buồn bực hơn so với thua Phó Nhã Khiêm và Trâu Văn Đào.

Dựa vào cái gì?!

Phó Nhã Khiêm và Trâu Văn Đào thì cũng thôi đi, dù sao thì cũng là khách quen đệ nhất của khối, gia thế lại khủng, hắn cắn răng nhịn xuống, nhưng cái tên Tiêu Duyệt Vân rõ ràng thành tích không xuất sắc bằng hắn, nghe nói gia cảnh cũng bình thường, dựa vào cái gì có thể được chào đón như vậy? Đoạt đi hết sự nổi bật của hắn ta!

Nói cho cùng, người giàu có ai sẽ tự chạy xe đạp chở em trai đi học chứ, vậy mà cũng không có cả người làm hay tài xế đưa đón, chỗ ở nghe nói cũng là thuê. Học sinh trung học phổ thông Hoa Phong mặc kệ là não bổ hay điều tra, tóm lại vẫn đại khái thăm dò rõ ràng gia thế nhà Tiêu Duyệt Vân.

Khâu Chí là một thợ lặn thâm niên trong diễn đàn trường, đương nhiên biết tình hình của Tiêu Duyệt Vân, cho nên vẫn luôn khinh thường và không phục y.

Vài ngày trước, sau khi phát hiện mỗi ngày có không ít em gái trẻ tuổi đến chỗ học lái xe, mỗi lần Khâu Chí ra ngoài đều chải chuốt một phen, nghĩ rằng mình mặc đồng phục trường là đã có thể trở thành một hotboy trường siêu cấp đẹp trai rồi, thì mặc quần áo được tự chuẩn bị tỉ mỉ nhất định có thể câu được càng nhiều trái tim của con gái hơn.

Ai ngờ đâu hôm nay... chú ý đến ánh mắt vờn quanh người Tiêu Duyệt Vân, trong lòng Khâu Chí thầm hận, nheo mắt, trên dưới đánh giá bắt bẻ cách ăn mặc của Tiêu Duyệt Vân.

Đầu tháng bảy đang giữa hè*, Tiêu Duyệt Vân mặc một chiếc áo thun polo ngắn tay trắng tinh, bên dưới phối một chiếc quần tây dài màu xám, chân mang một đôi giày thể thao xám sọc trắng, bởi vì nghe nói điều hòa phòng nghỉ bật đủ cả, y còn chuẩn bị một chiếc áo hoodie hơi mỏng màu xanh dương nhạt, bây giờ đang được để gọn gàng trên chiếc ba lô nam màu be nhạt đơn giản đang đặt trên chiếc ghế trống bên cạnh.

*Gốc là 七月初正值深夏.

Bộ đồ phối này vô cùng kén người mặc, nếu không cẩn thận thì màu da và dáng người sẽ có vẻ vừa đen vừa béo. Thế nhưng, Tiêu Duyệt Vân lại hoàn toàn không thành vấn đề, màu da trắng nõn, hình thể mảnh khảnh cao dài xứng với khuôn mặt hoàn mỹ kia, giữa ngày hè nóng bức, có vẻ dị thường tuấn dật tươi mát, khiến người ta nhìn mà vui vẻ thoải mái cả người. Chỉ thấy dáng vẻ y đoan chính, tùy ý ngồi ở kia, trong tay đang cầm một quyển sách nghiêm túc đọc, cứ như tách biệt khỏi thế giới ồn ào náo động này, cả người tản ra khí chất trí thức ấm áp văn nhã, khiến lòng người xuyến xao.

Nhiều cô gái xung quanh nhìn Tiêu Duyệt Vân, có cô gương mặt thẹn thùng, có cô thì tự ở bên nhau khe khẽ nói nhỏ, còn có cô muốn lên thử (bắt chuyện) xem sao.

Khâu Chí thấy vậy, suýt nữa tức đến nội thương.

Hắn chỉnh lại cổ áo của mình, tự cho là phong độ nhẹ nhàng tiến lên trước.

Lần này gặp được Tiêu Duyệt Vân ở chỗ học lái xe, đối với Khâu Chí mà nói, quả thật có thể nói là oan gia ngõ hẹp.

Nhưng mà, học sinh khối 12 như hắn lấy việc học làm trọng, bản thân hắn không phải loại học thần thiên tài, muốn đứng đầu chỉ có thể dựa vào nỗ lực đạt được, thế nên chỉ có thể vùi đầu phân cao thấp với sách vở và bài thi, cũng không thể tham gia một ít hoạt động nổi bật trong trường học nữa, nên trên thực tế, Khâu Chí cũng không hề có tiếp xúc gì với Tiêu Duyệt Vân hết.

**

Tiêu Duyệt Vân chú ý đến nam sinh đi tới đi tui rất nhiều lần trước mặt mình, thoáng nhìn qua khóe mắt, thấy quần áo đối phương hoa lệ, diện mạo không mấy ấn tượng, bèn tiếp tục cuối đầu nghiêm túc đọc quyển sách mượn được từ kệ sách của Phó Lãng, tiểu thuyết tiếng Anh hắn đề cử.

Thỉnh thoảng Tiêu Duyệt Vân cũng sẽ nhận được một số cảm xúc phức tạp như hâm mộ ghen tị hận v.v của đàn ông, sớm đã quen rồi, cũng chưa từng đặt trong lòng. Ngược lại y cảm thấy, lúc y đổi thành góc độ "đàn ông" để quan sát loại sinh vật như đàn ông này, thì sống động hơn nhiều so với sương mù xem hoa* khi trước, qua sự tiếp xúc kết bạn với vài người bạn nam cũng dần hiểu được tư tưởng của đàn ông thời đại này, loại tư tưởng lấy "nam" làm trời làm đất** sớm đã thoáng hơn.

*Sương mù xem hoa (xem hoa qua lớp sương mù): gốc là 雾里看花 - ý nói muốn hiểu rõ việc gì đó nhưng lại không hiểu được, cứ mù mờ í.

**Làm trời làm đất (为天为纲): thời xưa thì trọng nam khinh nữ, xem người đàn ông như người chủ gánh vác đảm đương gia đinh.

"Đàn em Tiêu, chào em."

Nghe thế, Tiêu Duyệt Vân ngẩng đầu, thấy là cái người ban nãy.

Anh ta quen mình sao?

Tiêu Duyệt Vân lại nhìn đối phương thêm vài lần, vẫn chắc chắc rằng, bản thân y hoàn toàn không hề có ấn tượng gì với khuôn mặt này.

Không đúng, nghe gọi mình là đàn em, xem ra hẳn là học sinh Hoa Phong.

Tiêu Duyệt Vân hơi nhoẻn miệng, trưng ra một nụ cười khách sáo, lập tức tiếng sột soạt xung quanh dường như lớn hơn một chút, y không để ý đáp: "Chào đàn anh, xin hỏi anh là...?"

Giả vờ cái gì mà giả vờ? Sao có khả năng không biết nhân vật làm mưa làm gió trong trường là hắn được? Trong lòng Khâu Chí tức muốn thổ huyết, vừa nãy bản thân hắn đi tới đi lui, muốn hấp dẫn sự chú ý của đối phương, khiến tên nhóc này chủ động bắt chuyện với đàn anh là hắn, không ngờ Tiêu Duyệt Vân cứ ôm quyển sách kia mà xem, hoàn toàn không có hành động gì, khiến hắn không thể không tự hạ thấp bản thân mình chủ động sang "hạ mình làm quen".

Ai biết được lại là như vậy, thằng nhóc này vậy mà lại không biết tốt xấu như thế, cố ý giả vờ không quen biết hắn?

Nhưng trước ánh mắt của bao người, không tiện trở mặt, Khâu Chí chỉ đành trước tiên nuốt vào một hơi, tươi cười thân thiết nói: "Anh là Khâu Chí, vừa tốt nghiệp lớp 12 xong."

Khâu Chí? Tiêu Duyệt Vân mơ hồ có hơi ấn tượng, hình như, cũng là một học bá? Lúc này nụ cười của y mới chân thành lên một tí, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay đối phương, đáp: "Chào đàn anh Khâu Chí ạ."

**

Ngày hôm nay của Phó Lãng và Tiêu Nhạc Dương trải qua đầy sóng gió.

Hầu như bắt đầu từ lúc Tiêu Duyệt Vân xuống xe là rơi vào chiến tranh lạnh.

Bên trong xe im ắng, một lớn một nhỏ ai cũng không có ý muốn mở miệng.

Tiêu Nhạc Dương là đứa trẻ sáng dạ sớm, đối với tâm tư tình cảm của người xung quanh, đặc biệt là với anh mình thì vô cùng mẫn cảm. Dạo gần đây, nhóc nhạy bén nhận ra thái độ và không khí giữa Phó Lãng và anh mình có sự thay đổi.

Là một đứa trẻ đã nhận lấy sự rửa tội của phim truyền hình hoàng kim hiện đại, Tiêu Nhạc Dương biết bầu không khí như thế, đứng đắn một chút gọi là "mập mờ", trên mạng thì hẳn gọi là "vị chua của tình yêu".

Nghĩ tới đây, Tiêu Nhạc Dương dẩu môi, trộm mắt nhìn Phó Lãng đang lái xe, sau đó nghiêng đầu nhìn ra ngoài phía cửa sổ, lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi: "Anh thích anh của em phải không?"

Câu hỏi y như đúc lần trước, tựa như quay trở lại buổi chiều mấy tháng trước, Phó Lãng của lúc đó chỉ xem là con nít nhỏ tuổi không hiểu chuyện, hoặc đang đùa vui, mà khi đó, đáp án của hắn là phủ định và có lệ cho qua chuyện.

Nhưng lúc này, Phó Lãng lại nghiêm túc và kiên định đáp: "Anh thích cậu ấy."

Bốn chữ, nói năng hùng hồn.

Nghe vậy, Tiêu Nhạc Dương theo bản năng quay đầu lại nhìn Phó Lãng một cái, rồi "hừ" lớn một tiếng, tiếp tục xoay đầu đi.

Đối với địch ý của Tiêu Nhạc Dương, ngoài mặt Phó Lãng rất bình tĩnh, cơ mà trong lòng thật ra có chút không biết làm sao.

Bản thân mình đắc tội em vợ tương lai, nếu như dỗ không tốt thì tuyệt đối ảnh hưởng đến mối quan hệ với Tiêu Duyệt Vân. Hắn vốn không giỏi ứng phó với con nít, hiếm khi gặp được một Tiêu Nhạc Dương không sợ gương mặt lạnh của mình, còn là miếng thịt đầu tim bạn trai dự phòng của hắn, đương nhiên chỉ có thể hầu hạ trước thôi.

Thế nên, một đám công nhân viên của công ty kỹ thuật cao Lãng Phong, hôm nay may mắn được thấy đại BOSS Phó Lãng từ trước đến nay mặt phủ sương lạnh, khí thế bức người dắt theo một cậu nhóc bảy tám tuổi có diện mạo hết sức đáng yêu cùng đi làm.

Tòa nhà văn phòng người đến người đi, sợ nhóc bị đụng trúng, Phó Lãng vốn định bế Tiêu Nhạc Dương lên, nhưng lại bị nhóc shota từ chối, hắn chỉ đành nắm cái tay nhỏ kia, phối hợp với bước chân của Tiêu Nhạc Dương bước vào thang máy.

Trên đường đến phòng làm việc, một lớn một nhỏ này dẫn đến vô số người vây xem, nếu như không phải "lạnh" danh lan xa, hung danh hiển hách của Phó Lãng, thì người trắng trợn vây xem sẽ càng nhiều hơn, nội dung các loại lời đồn đại chắc chắn càng thêm phóng đại, truyền bá đi cũng sẽ càng không không kiêng nể gì.

Chẳng qua, bây giờ cũng không chậm chút nào.

Trác Phong vừa nghe thấy lời đồn "con riêng" là đến liền, hắn vốn đầy mặt nhiều chuyện, sau khi thấy Tiêu Nhạc Dương, lập tức nghĩ đến đây là đứa trẻ của nhà hàng xóm Phó Lãng, tức khắc bèn mất đi phần lớn hứng thú, chẳng qua vẫn cười bước qua chào hỏi cậu nhóc.

"Là Dương Dương đúng không, còn nhớ anh không nào?"

Trí nhớ của Tiêu Nhạc Dương không tệ, mặc dù chỉ gặp qua anh trai này một lần lúc Phó Lãng chuyển nhà, nhưng nhóc vẫn còn ấn tượng, thế nên lễ phép cười đáp: "Chào anh Trác ạ."

Trác Phong nghe thế, vui vẻ sờ sờ đầu cậu chàng, Tiêu Nhạc Dương cười cứ như một thiên sứ nhỏ, làm cho một mảnh nhân viên nữ đã sớm nóng lòng muốn thử xung quanh soft xĩu.

Phó Lãng bên cạnh vừa làm vừa nhìn, cảm thấy Tiêu Nhạc Dương thật sự có tiềm chất đại phúc hắc khi lớn.

"Hôm nay sao cậu dắt Dương Dương đi làm vậy?" Trác Phong ngẩng đầu hỏi, trong bụng còn đang lải nhải: Chậc, tiến độ kém thế.

Phó Lãng đáp: "Nghỉ hè rồi, anh của nhóc con có việc, nhờ tôi trông một ngày."

Phó giám đốc kia miệng lưỡi trơn tru, lập tức nghẹn lời nói còn dư lại của Trác Phong về trong bụng. Sao hắn không biết Phó Lãng là người tốt bụng không sợ phiền phức như thế nhờ?

Trác Phong còn chưa biết việc Phó Lãng ngả bài với người trong nhà, Phó gia cũng không lộ ra chút tiếng gió nào.

——————

Editor: Sorry các con vợ của anh, mấy hôm nay bận làm 2 bài thuyết trình nên dịch hơi chậm ?

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!